KHO BÁU
Cơ bản
Tóm tắt
Nội dung
19/02/2020OshoHiện với tất cả
Thuộc mục:
Ảnh tiêu đề:
Ẩn ảnhHiện
Tên:
KHO BÁU
Thẻ Keywords (67 ký tự):
KHO BÁU
Thẻ Description (160 ký tự):
KHO BÁU
Thiết lập:Duyệt: Duyệt - Loại tin: Mới - ---Chia sẻ---
Url nguồn:
Tóm tắt (Chỉ viết ngắn gọn ko viết dài quá)

webID: 136C28
<p>S&aacute;ng sớm, trước khi mặt trời l&ecirc;n, một người đ&aacute;nh c&aacute; ra s&ocirc;ng. Tr&ecirc;n bờ s&ocirc;ng anh ta cảm thấy c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; dưới ch&acirc;n, v&agrave; thấy đấy l&agrave; một t&uacute;i đ&aacute; nhỏ. Anh ta nhặt c&aacute;i t&uacute;i l&ecirc;n, v&agrave; quẳng tấm lưới sang b&ecirc;n, ngồi b&ecirc;n bờ s&ocirc;ng để đợi mặt trời l&ecirc;n. Anh ta đang đợi cho b&igrave;nh minh tới để bắt đầu ng&agrave;y l&agrave;m việc. Anh ta nhặt từng h&ograve;n đ&aacute; từ trong t&uacute;i ra một c&aacute;ch lười biếng v&agrave; n&eacute;m n&oacute; xuống nước. Thế rồi anh ta n&eacute;m h&ograve;n đ&aacute; nữa v&agrave; rồi h&ograve;n nữa. Trong l&uacute;c chẳng c&oacute; g&igrave; kh&aacute;c để l&agrave;m, anh ta cứ n&eacute;m đ&aacute; xuống nước, từng h&ograve;n một.</p>
<p>&nbsp;</p>
<p>Mặt trời chậm r&atilde;i nh&ocirc; l&ecirc;n v&agrave; trời trở n&ecirc;n s&aacute;ng ra. V&agrave;o l&uacute;c đ&oacute; anh ta đ&atilde; n&eacute;m hết đ&aacute; chỉ trừ mỗi một vi&ecirc;n; vi&ecirc;n đ&atilde; cuối c&ugrave;ng nằm trong l&ograve;ng tay anh ta. Tim anh ta su&yacute;t ngừng đập khi anh ta thấy, dưới &aacute;nh s&aacute;ng ban ng&agrave;y, c&aacute;i m&igrave;nh đang giữ trong tay. Đấy l&agrave; vi&ecirc;n ngọc! Trong b&oacute;ng tối, anh ta đ&atilde; n&eacute;m đi cả t&uacute;i ngọc! V&ocirc; t&igrave;nh anh ta đ&atilde; bị mất biết bao nhi&ecirc;u! Tr&agrave;n đầy hối hận, anh ta tự nguyền rủa m&igrave;nh. Anh ta kh&oacute;c nức nở v&agrave; thổn thức, gần như t&acirc;m tr&iacute; anh ta chỉ c&ograve;n to&agrave;n luyến tiếc.</p>
<p>&nbsp;</p>
<p>Anh ta ngẫu nhi&ecirc;n t&igrave;nh cờ bắt gặp kho b&aacute;u đủ l&agrave;m giầu cho đời m&igrave;nh nhiều lần, nhưng một c&aacute;ch v&ocirc; t&igrave;nh, v&agrave; trong b&oacute;ng tối, anh ta đ&atilde; l&agrave;m mất n&oacute;. Vậy m&agrave; theo một c&aacute;ch n&agrave;o đ&oacute; anh ta vẫn c&ograve;n may mắn: vẫn c&ograve;n lại một vi&ecirc;n ngọc; &aacute;nh s&aacute;ng đ&atilde; rạng l&ecirc;n trước khi anh ta n&eacute;m n&oacute; đi mất. N&oacute;i chung, phần lớn mọi người thậm ch&iacute; cũng chẳng được may mắn ấy.</p>
<p>&nbsp;</p>
<p>C&oacute; b&oacute;ng tối khắp xung quanh v&agrave; thời gian tr&ocirc;i nhanh. Mặt trời c&ograve;n chưa l&ecirc;n v&agrave; ch&uacute;ng ta đ&atilde; l&agrave;m ph&iacute; ho&agrave;i tất cả những vi&ecirc;n ngọc qu&iacute; gi&aacute; của cuộc sống. Cuộc sống l&agrave; một loạt kho b&aacute;u bao la, c&ograve;n con người chẳng l&agrave;m g&igrave; với n&oacute; ngo&agrave;i việc vứt n&oacute; đi. V&agrave;o l&uacute;c ch&uacute;ng ta hiểu ra tầm quan trọng của cuộc sống ch&uacute;ng ta đ&atilde; l&agrave;m l&atilde;ng ph&iacute; n&oacute; mất rồi. Điều b&iacute; mật, điều b&iacute; ẩn, ph&uacute;c lạc, giải tho&aacute;t, thi&ecirc;n đường - tất cả đều mất đi. V&agrave; cuộc sống người ta bị ti&ecirc;u ph&iacute; đi.</p>
<p>&nbsp;</p>
<p>Osho</p>

Sáng sớm, trước khi mặt trời lên, một người đánh cá ra sông. Trên bờ sông anh ta cảm thấy cái gì đó dưới chân, và thấy đấy là một túi đá nhỏ. Anh ta nhặt cái túi lên, và quẳng tấm lưới sang bên, ngồi bên bờ sông để đợi mặt trời lên. Anh ta đang đợi cho bình minh tới để bắt đầu ngày làm việc. Anh ta nhặt từng hòn đá từ trong túi ra một cách lười biếng và ném nó xuống nước. Thế rồi anh ta ném hòn đá nữa và rồi hòn nữa. Trong lúc chẳng có gì khác để làm, anh ta cứ ném đá xuống nước, từng hòn một.

 

Mặt trời chậm rãi nhô lên và trời trở nên sáng ra. Vào lúc đó anh ta đã ném hết đá chỉ trừ mỗi một viên; viên đã cuối cùng nằm trong lòng tay anh ta. Tim anh ta suýt ngừng đập khi anh ta thấy, dưới ánh sáng ban ngày, cái mình đang giữ trong tay. Đấy là viên ngọc! Trong bóng tối, anh ta đã ném đi cả túi ngọc! Vô tình anh ta đã bị mất biết bao nhiêu! Tràn đầy hối hận, anh ta tự nguyền rủa mình. Anh ta khóc nức nở và thổn thức, gần như tâm trí anh ta chỉ còn toàn luyến tiếc.

 

Anh ta ngẫu nhiên tình cờ bắt gặp kho báu đủ làm giầu cho đời mình nhiều lần, nhưng một cách vô tình, và trong bóng tối, anh ta đã làm mất nó. Vậy mà theo một cách nào đó anh ta vẫn còn may mắn: vẫn còn lại một viên ngọc; ánh sáng đã rạng lên trước khi anh ta ném nó đi mất. Nói chung, phần lớn mọi người thậm chí cũng chẳng được may mắn ấy.

 

Có bóng tối khắp xung quanh và thời gian trôi nhanh. Mặt trời còn chưa lên và chúng ta đã làm phí hoài tất cả những viên ngọc quí giá của cuộc sống. Cuộc sống là một loạt kho báu bao la, còn con người chẳng làm gì với nó ngoài việc vứt nó đi. Vào lúc chúng ta hiểu ra tầm quan trọng của cuộc sống chúng ta đã làm lãng phí nó mất rồi. Điều bí mật, điều bí ẩn, phúc lạc, giải thoát, thiên đường - tất cả đều mất đi. Và cuộc sống người ta bị tiêu phí đi.

 

Osho


File Attachment Icon
22405375_1919783404704521_6852862385072876409_n.jpg