<p> </p>
<p>Thực ra thì nếu ta cố tình buông bỏ một cái gì mà chưa thật sự hiểu rõ sự vô dụng của nó, sự ngớ ngẩn của nó, thậm chí sự độc hại của nó, thì ta sẽ không thể buông bỏ được, vì sự níu bám còn bắt rễ sâu trong tiềm thức của ta, như một nỗi buồn âm ỉ hay một vết thương không thể chữa lành.</p>
<p><br>
Còn nếu ta hiểu ra những gì ta khư khư ôm ấp hoàn toàn vô giá trị thì sự buông bỏ sẽ tự đến mà không cần cố gắng, có chăng là chút ít nỗ lực để loại trừ một thói quen thôi. Trong tim ta không còn lại sự vương vấn hay hoài niệm. Và khi ấy gánh nặng của tâm trí mới thực sự được đặt xuống.</p>
<p><br>
Có khác gì đứa trẻ lớn lên sẽ không còn níu bám những đồ chơi đã cũ, hay khi nó mọc răng sẽ không cần bú sữa mẹ nữa. Nhưng đứa trẻ làm việc đó mà không ý thức rõ ràng, còn chúng ta hoàn toàn chủ động và hiểu rằng việc buông bỏ này là phước lành cho cuộc đời ta.</p>
<p><br>
Trên thực tế, cuộc sống luôn gửi cho ta những thông điệp để ta học bài học buông bỏ này, như một trận ốm, một thất bại trong sự nghiệp, một lần chia ly với người yêu, một lần bị bạn bè phản bội... Và cái mà ta cần buông bỏ không phải là người nào hay đồ vật gì, chỉ là cách nhìn, cách hiểu, cách sống chưa được đúng đắn, chưa được chân thật, chưa được thuận theo tự nhiên của ta thôi.</p>
<p><br>
Giống như cây đến mùa thì rụng lá, lá đó rơi xuống gốc vẫn chuyển thành phân bón cho cây thêm lớn mạnh, và trên cành tưởng như khô héo những mầm non sẽ thắp lên màu xuân mới. Có điều ta phải vững lòng tin tưởng sống qua mùa băng giá, và kiên nhẫn đợi chờ...</p>
<div>
<p>HOA KHÔNG MÀU</p>
</div>
<p> </p>
Thực ra thì nếu ta cố tình buông bỏ một cái gì mà chưa thật sự hiểu rõ sự vô dụng của nó, sự ngớ ngẩn của nó, thậm chí sự độc hại của nó, thì ta sẽ không thể buông bỏ được, vì sự níu bám còn bắt rễ sâu trong tiềm thức của ta, như một nỗi buồn âm ỉ hay một vết thương không thể chữa lành.
Còn nếu ta hiểu ra những gì ta khư khư ôm ấp hoàn toàn vô giá trị thì sự buông bỏ sẽ tự đến mà không cần cố gắng, có chăng là chút ít nỗ lực để loại trừ một thói quen thôi. Trong tim ta không còn lại sự vương vấn hay hoài niệm. Và khi ấy gánh nặng của tâm trí mới thực sự được đặt xuống.
Có khác gì đứa trẻ lớn lên sẽ không còn níu bám những đồ chơi đã cũ, hay khi nó mọc răng sẽ không cần bú sữa mẹ nữa. Nhưng đứa trẻ làm việc đó mà không ý thức rõ ràng, còn chúng ta hoàn toàn chủ động và hiểu rằng việc buông bỏ này là phước lành cho cuộc đời ta.
Trên thực tế, cuộc sống luôn gửi cho ta những thông điệp để ta học bài học buông bỏ này, như một trận ốm, một thất bại trong sự nghiệp, một lần chia ly với người yêu, một lần bị bạn bè phản bội... Và cái mà ta cần buông bỏ không phải là người nào hay đồ vật gì, chỉ là cách nhìn, cách hiểu, cách sống chưa được đúng đắn, chưa được chân thật, chưa được thuận theo tự nhiên của ta thôi.
Giống như cây đến mùa thì rụng lá, lá đó rơi xuống gốc vẫn chuyển thành phân bón cho cây thêm lớn mạnh, và trên cành tưởng như khô héo những mầm non sẽ thắp lên màu xuân mới. Có điều ta phải vững lòng tin tưởng sống qua mùa băng giá, và kiên nhẫn đợi chờ...
|